Nhịn đi con, đừng hơn thua tranh chấp
Bởi tục trần vật chất tựa khói mây
Ánh Nguyệt soi còn lúc khuyết khi đầy
Của trăm họ sao về tay một chủ
Nhịn đi con, biết bao nhiêu mới đủ
Rời túi tham để khỏi phụ tình đời
Mình thêm giàu để người khác chơi vơi
Nhiều tiền của cũng phải rời cõi thế
Nhịn đi con, đời chính là dâu bể
Không thương người ..có trí tuệ được chi ?

Uy quyền nào,bằng đạo đức từ bi ?
Bởi tất cả không gì hơn Phước Báu
Nhịn đi con, để hiểu xa nhìn thấu
Trong nguy nan chỉ phước báu cứu mình
Vàng, bạc,xe,nhà.. là của phù sinh
Chỉ có nghiệp mới bên mình mãi mãi
Nhịn đi con, để thấy lòng thư thái
Được nụ cười,ôn lại buổi ban sơ
Thân hồn nhiên vui vẻ với tuổi thơ
Thật hạnh phúc là bến bờ thân thiện.

Nhịn đi con, cho khổ,nguy, tan biến
Sống hoà mình hiếu thiện để lòng thanh
Đêm an yên với giấc ngủ trong lành
Ngày thoải mái với công danh chính thuận
Nhịn đi con, và tâm an trí vững
Tin quanh ta, Nhân Quả chứng không rời
Làm thiện hiền, tin đến phút tàn hơi
Rời cõi tạm có Phật trời tiếp đón.