Người về qua cõi phù vân
Nghiêng vai trút gánh phòng trần bỏ đi.
Đôi mắt ướt tuổi vàng khung trời hội cũ
Áo màu xanh không xanh mãi trên đồi hoang
Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ
Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn.
Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở
Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan.
Cười với nắng một ngày sao chóng thế
Nay mùa đông mai mùa hạ buồn chăng.
Đếm tóc bạc tuổi đời chưa đủ
Bụi đường dài gót mỏi đi quanh
Giờ ngó lại bốn vách tường ủ rũ
Suối rừng xa ngược nước xuôi ngàn.
Nguyễn HẢO
Xóa nhận xét
Bạn có chắc chắn muốn xóa nhận xét này không?
Nguyễn Hồng
Xóa nhận xét
Bạn có chắc chắn muốn xóa nhận xét này không?
Hạnh
Xóa nhận xét
Bạn có chắc chắn muốn xóa nhận xét này không?