Thứ tư, 27/11/2024, 15:00 (GMT+7)
Anh mặc kệ tôi vất vả gồng gánh gia đình, một lời hỏi han hay động viên cũng không có.
Tôi và chồng từng là đồng nghiệp trong một bệnh viện tuyến huyện. Anh là người hiền lành, ít nói. Chúng tôi cưới nhau sau sáu tháng tìm hiểu. Cứ ngỡ cuộc sống sẽ bình yên, vợ chồng hạnh phúc, nhưng không. Mới cưới nhau khoảng một tuần, có người đến nhà anh đòi nợ, tiền anh vay mượn người ta từ mấy năm về trước. Nhà chồng muốn tôi về mượn tiền gia đình mình để trả nợ cho anh. Tôi từ chối vì anh mượn nợ họ trước khi quen biết tôi, tôi cũng không sử dụng số tiền đó. Từ đó về sau, anh và nhà chồng lạnh nhạt với tôi.
Khi tôi có bầu đến lúc sinh con, anh và gia đình không quan tâm, chẳng hỏi han gì, một mình tôi tự chăm con, mặc cho đứa bé bệnh suốt. Con được hơn sáu tháng, tôi quyết định đi học nâng cao, phải mang con theo, một mẹ một con vất vả chăm sóc nhau.
Thời gian trôi nhanh, tôi cũng học xong tấm bằng dược sĩ loại giỏi, mở nhà thuốc tư nhân để tiện chăm sóc gia đình lại vừa có thu nhập. Chồng vẫn dửng dưng từng đó năm. Việc gì trong nhà cũng một mình tôi giải quyết, anh không quan tâm. Sau 18 năm chung sống như vậy, tôi giờ mệt mỏi và bế tắc với cuộc hôn nhân này. Phải chăng tôi đã sai, sai từ đầu trong cuộc hôn nhân này?
Thanh Thảo