Chủ nhật, 1/12/2024, 21:00 (GMT+7)
Nhiều đêm tôi thức trắng, đầu óc không ngừng tua lại quá khứ: cảnh anh nắm tay cô gái khác, cảnh tôi ngã xe, lúc ngồi cô đơn trong phòng.
Tôi 26 tuổi, dạy tiếng Anh tại một trung tâm ngoại ngữ lớn. Công việc của tôi chủ yếu làm vào buổi sáng và chiều, thu nhập ổn định, làm từ thứ hai đến thứ sáu. Mọi người thường nói tôi may mắn khi có công việc nhẹ nhàng, lương đảm bảo, sự thật không như vậy. Cuộc sống của tôi ngày càng bế tắc và mệt mỏi, dù bên ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ tôi đang sống tốt. Tôi từng yêu một người suốt hai năm. Anh chu đáo, hài hước, tôi từng nghĩ anh sẽ là chỗ dựa cả đời này. Những buổi hẹn hò, những tin nhắn dài, những lời hứa hẹn, tất cả từng là điều khiến tôi thấy hạnh phúc.
Rồi mọi thứ thay đổi, một ngày nọ tôi phát hiện anh quen cô gái khác. Cách anh lén lút nhắn tin, những lần anh nói dối rằng bận công việc, giờ đây đều có lời giải thích rõ ràng. Khi tôi hỏi thẳng, anh thừa nhận đã quen cô ấy hơn một tháng. Lý do anh đưa ra là: "Giữa chúng ta không còn như trước, anh cảm thấy cần một điều gì đó mới mẻ". Lời anh nói như lưỡi dao đâm vào lòng tôi. Tôi đã cố giữ bình tĩnh, nói lời chia tay và cắt đứt mọi liên lạc nhưng đêm đó không ngủ được, nước mắt cứ trào ra đến kiệt sức.
Sau chia tay, tôi cố gắng tập trung vào công việc để quên đi nỗi đau. Rồi chính công việc cũng mang lại cho tôi một áp lực khó diễn tả. Tôi phải đứng lớp, nói cười suốt nhiều giờ liền dù trong lòng nặng trĩu. Một buổi chiều khác, trên đường về nhà sau giờ làm, tôi bị tai nạn. Đường hôm đó trơn vì mưa, tôi lại đang thả hồn vào những suy nghĩ mông lung. Một chiếc xe máy phóng nhanh từ phía sau làm tôi giật mình, lạc tay lái và ngã xuống đường. Cú va đập mạnh khiến tôi phải nhập viện điều trị. Tay và chân tôi bị trầy xước nặng. Điều tồi tệ hơn là tôi cảm thấy mất hết tinh thần. Những ngày nằm trên giường bệnh, tôi không muốn nói chuyện với ai, không muốn trả lời điện thoại. Lòng tôi như một hố sâu không đáy.
Khi xuất viện, những cơn đau thể xác vẫn còn, nhưng thứ khiến tôi mệt mỏi hơn là sự cô đơn. Mẹ tôi 59 tuổi, hai mẹ con sống với nhau, mẹ vẫn cố gắng động viên tôi mỗi ngày. "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi con" mẹ nói vậy, nhưng chính tôi cũng không biết mình có còn tin điều đó hay không. Tôi thuê một người giúp việc để hỗ trợ mẹ, nấu ăn khi tôi đi làm. Mỗi khi mẹ đau ốm, tôi vẫn tự tay chăm sóc. Tôi từng nghĩ đến việc tìm bạn bè để trò chuyện, thế nhưng mọi thứ cũng không như mong đợi. Bạn thân nhất của tôi giờ đã có gia đình, bận rộn với cuộc sống riêng.
Đêm đến, tôi bị mất ngủ triền miên. Có những đêm tôi thức trắng, mắt nhìn trần nhà, lòng tự hỏi: "Liệu đây có phải là tất cả những gì cuộc sống dành cho mình không"? Một lần đi khám bác sĩ tâm lý, tôi được chẩn đoán mắc chứng hoảng loạn nhẹ. Bác sĩ bảo tôi: "Có lẽ em quá cô đơn. Nếu có ai đó bên cạnh, em sẽ cảm thấy ổn hơn". Nhưng tôi không biết liệu mình có còn muốn yêu ai nữa không. Nỗi sợ bị tổn thương, nỗi ám ảnh về sự phản bội khiến tôi khép chặt lòng mình.
Tôi không dám bắt đầu một mối quan hệ mới, cũng không dám hy vọng vào tình yêu. Thỉnh thoảng, tôi ngồi một mình và nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra. Có những lúc, tôi muốn giải thoát hết mọi thứ, muốn chạy trốn khỏi cuộc sống bế tắc này, thế rồi tôi lại không thể. Tôi còn mẹ, còn trách nhiệm. Có lẽ còn một tia hy vọng mờ nhạt rằng một ngày nào đó, mọi chuyện sẽ khác, nhưng đến bao giờ tôi vẫn không biết. Mong mọi người cho tôi lời khuyên, cần làm gì để mạnh mẽ hơn?
Thảo Nhi