“Ngồi một mình rất lâu, nhớ lại… rất nhiều chuyện, bỗng dưng hoài niệm lại bản thân mình ngày trước, ngoảnh đầu nhìn lại con đường từng đi qua, những cay đắng, những bất bình từng chịu đựng và những giọt nước mắt từng rơi trong vô tri vô giác.

Đã vượt qua rất nhiều vất vả, nghĩ đến đây chẳng còn phàn nàn nữa. Quá nhiều lời kìm nén đến cả lười nói ra. Quá nhiều chuyện thất vọng đến chẳng buồn để ý. Không nghĩ, không nói, không kỳ vọng. Đã xem nhẹ nghĩa là đã nhìn thấu.”

image