TRÂN TRỌNG CUỘC SỐNG
Bạn có mắt, nhưng ánh nhìn ảm đạm
Ngó sự đời chẳng thiện cảm mấy khi
Người mù kia thì chả ước ao gì
Chỉ khao khát một ngày nào sáng mắt.
Bạn có miệng, không nói lời hay đẹp
Mà luôn luôn cay nghiệt tổn thương người
Khi người câm chỉ ao ước nhỏ nhoi
Là nói được những lời yêu thương nhất.
Bạn có tai, chẳng nghe lời vàng ngọc
Mà lại nghe lời đâm thọc xấu xa
Người điếc chỉ mong điều giản dị, ấy là
Nghe và hiểu điều mà ai đó nói.
Có sức khỏe, bạn như người sống vội
Chẳng quan tâm đến rèn luyện, giữ gìn
Trong khi những người đau ốm triền miên
Đang cố gắng bỏ tiền mua sức đấy.
Bạn có tiền, nhưng tiêu xài vung vẩy
Khi người nghèo trông đợi miếng cơm thôi
Bạn được yêu thương thì đòi hỏi vẽ vời
Khi kẻ cô đơn đỏ mắt tìm tri kỷ.
Bạn có thời gian, nhưng xài phung xài phí
Không biết dùng cho hữu ích việc chi
Trong lúc người hấp hối phút sinh ly
Thì chỉ muốn thời gian đi chậm lại.
Có tất cả, vẫn cứ hờn trách mãi
Khi bao người mong đợi một phần thôi
Đủ thấy vui và hạnh phúc lắm rồi
Là bởi họ biết nâng niu cuộc sống.
Cuộc đời mình, sao bạn không trân trọng
Mà tối ngày cứ thất vọng, thở than?
Chân không đau vì sỏi đá trên đường
Mà chính bởi hạt cát trong giày đó.
Hãy bằng lòng với những gì đang có
Chớ tham lam, xem thường nó bạn ơi
Bởi nếu không, bạn sẽ khổ suốt đời
Tâm trạng sẽ rối bời vì chính bạn..!