Đời người, giống như một ván cờ đấu với chính mình. Càng vội càng dễ đánh mất đi những phán đoán lý tính với sự vật.

Chỉ khi "tĩnh" lại, kiểm soát được cảm xúc của bản thân, ta mới có thể xử lý được tốt nhất mỗi một vấn đề tồn tại trước mắt.

Thứ đánh giá thành công của một người, không nằm ở việc anh ta đạt được bao nhiêu thành tựu, mà nằm ở cách anh ta có được những thành tựu đó; không nằm ở việc anh ta trải qua bao nhiêu thất bại, mà nằm ở việc anh ta tiếp nhận và vượt qua được bao nhiêu thất bại.

"Tĩnh" lại là sự hun đúc ý chí, là sự bứt phá của bản thân, là phẩm chất của một nhà thông thái.

"Tĩnh" lại để mài dũa nên một nội tâm thong thả và vững vàng, để rồi ung dung đối mặt với những thử thách khắc nghiệt của cuộc sống.

Họa sĩ nổi tiếng Da Vinci khi còn nhỏ từng bái sư học nghệ một bậc thầy về nghệ thuật.

Nhưng người thầy ấy không hề dạy ông kĩ năng hay bí quyết gì, thay vào đó, chỉ bảo ông tập vẽ trứng gà.

Luyện tập một khoảng thời gian, Da Vinci cảm thấy nhàm chán, chán nản, ông bắt đầu vội vàng, nói mình tới để học nghệ thuật đích thực chứ không phải tới để học những thứ cơ bản như này.

Người thầy nghe xong, nhẫn nại nói với Da Vinci: "Trứng gà tuy là thứ dễ vẽ nhất, những để vẽ nó sao cho đẹp thì lại không hề dễ dàng. Vẽ trứng gà, không chỉ giúp luyện thành thạo kĩ năng cơ bản, mà còn giúp mài dũa sự nhẫn nại. Chỉ khi thành thạo được hai thứ này, khi vẽ những thứ khác, con mới thuận buồm xuôi gió, cho ra những tác phẩm vừa ý."

Da Vinci nghe thầy nói xong bỗng tỉnh ngộ, ông không vội vội vàng vàng nữa, thay vào đó "tĩnh" lại, chậm lại, kiên trì luyện tập vẽ trứng gà.

Và sau tất cả, chúng ta có một danh họa nổi tiếng suốt hàng trăm năm như hiện nay.

Có câu nói rằng: "Nếu không thể tạo ra được sự nghiệp vĩ đại, vậy thì hãy dùng cách vĩ đại nhất đi hoàn thành những chuyện nhỏ bé nhất."

image