Đời người, giống như một ván cờ đấu với chính mình. Càng vội càng dễ đánh mất đi những phán đoán lý tính với sự vật.
Chỉ khi "tĩnh" lại, kiểm soát được cảm xúc của bản thân, ta mới có thể xử lý được tốt nhất mỗi một vấn đề tồn tại trước mắt.
Thứ đánh giá thành công của một người, không nằm ở việc anh ta đạt được bao nhiêu thành tựu, mà nằm ở cách anh ta có được những thành tựu đó; không nằm ở việc anh ta trải qua bao nhiêu thất bại, mà nằm ở việc anh ta tiếp nhận và vượt qua được bao nhiêu thất bại.
"Tĩnh" lại là sự hun đúc ý chí, là sự bứt phá của bản thân, là phẩm chất của một nhà thông thái.
"Tĩnh" lại để mài dũa nên một nội tâm thong thả và vững vàng, để rồi ung dung đối mặt với những thử thách khắc nghiệt của cuộc sống.
Họa sĩ nổi tiếng Da Vinci khi còn nhỏ từng bái sư học nghệ một bậc thầy về nghệ thuật.
Nhưng người thầy ấy không hề dạy ông kĩ năng hay bí quyết gì, thay vào đó, chỉ bảo ông tập vẽ trứng gà.
Luyện tập một khoảng thời gian, Da Vinci cảm thấy nhàm chán, chán nản, ông bắt đầu vội vàng, nói mình tới để học nghệ thuật đích thực chứ không phải tới để học những thứ cơ bản như này.
Người thầy nghe xong, nhẫn nại nói với Da Vinci: "Trứng gà tuy là thứ dễ vẽ nhất, những để vẽ nó sao cho đẹp thì lại không hề dễ dàng. Vẽ trứng gà, không chỉ giúp luyện thành thạo kĩ năng cơ bản, mà còn giúp mài dũa sự nhẫn nại. Chỉ khi thành thạo được hai thứ này, khi vẽ những thứ khác, con mới thuận buồm xuôi gió, cho ra những tác phẩm vừa ý."
Da Vinci nghe thầy nói xong bỗng tỉnh ngộ, ông không vội vội vàng vàng nữa, thay vào đó "tĩnh" lại, chậm lại, kiên trì luyện tập vẽ trứng gà.
Và sau tất cả, chúng ta có một danh họa nổi tiếng suốt hàng trăm năm như hiện nay.
Có câu nói rằng: "Nếu không thể tạo ra được sự nghiệp vĩ đại, vậy thì hãy dùng cách vĩ đại nhất đi hoàn thành những chuyện nhỏ bé nhất."
"1. Đến một lúc, chúng ta bỗng thông hiểu tất cả mọi quy luật của đất trời: không có gì là trường tồn bất biến, ngược lại, chính nhờ biến đổi mà chúng ta có được những điều mới mẻ tinh khôi.
Chúng ta cảm thấy mọi lý luận, ngôn từ đều thừa thãi, thay vào đó chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt hoặc một tình thương nồng ấm, dẫu chỉ là của khách qua đường, cũng đủ làm cho ta ấm lòng và hạnh phúc hơn trong cuộc sống......... (tri thiên mệnh)
2. Đến một lúc, chúng ta cảm thấy ngập tràn hạnh phúc không phải vì vớt lên được cái gì đó từ dòng nước, mà chính là quăng xuống bớt để dòng nước cuốn trôi......... (từ bi)
3. Đến một lúc, chúng ta hiểu được niềm vui đích thật không phải là ở đỉnh vinh quang hay ngọn núi ngập hoa vàng, mà chính là được bước đi thảnh thơi và ngắm hoa đồng cỏ nội trên đường ......... (thanh thản)
4. Đến một lúc, chúng ta cần phải dọn đất trồng hoa trên mảnh vườn của mình, hơn là mỏi mòn chờ đợi ai đó mang hương sắc đến dâng cho mình ......... (an nhiên)
5. Đến một lúc, chúng ta cảm thấy rằng những việc làm thường nhật phải đem lại niềm vui cho cuộc sống hàng ngày, chứ không phải là những ép buộc hay là tập quán khô khan máy móc trong đời .......... (hiện sinh)
6. Đến một lúc, chúng ta hiểu ra rằng ích kỷ thường khiến mình nhìn thấy lỗi lầm và cái xấu nơi người khác hơn là nơi bản thân ......... (bản ngã)
7. Đến một lúc, chúng ta cảm thấy sự tha thứ bao dung là món quà vô giá cần thiết mà con người có thể trao tặng cho nhau không bao giờ vơi ......... (hỉ xả)
8. Khi chúng ta cảm nhận được rằng những khoảnh khắc tĩnh lặng nhỏ bé trong tâm hồn còn quý giá hơn cả những tài sản được cất giữ chung quanh là lúc chúng ta định được giá trị đích thật của một kiếp người ......... (khói trời mênh mông)"
st
Người tài hoa đều bại bởi ‘’ngạo’’, người thường đều bại bởi ‘’lười’’: Thành công hay không chính 'phẩm đức' của bạn mới đóng vai trò quyết định.
1. Người tài giỏi đều vì kiêu ngạo mà thất bại
Có câu: Cậy tài khinh người.
Người tài thường nhanh nhẹn, tài trí nên có thể nhanh chóng nhận biết cơ hội và nảy ra những ý tưởng hay ho. Tuy vậy, điều duy nhất khiến họ thất bại là vì tính cách kiêu ngạo của chính họ.
Họ luôn phớt lờ người khác, cho rằng mình đã đủ giỏi và không cần học hỏi gì từ những người xung quanh. Vì vậy, một khi đã kiêu ngạo, những người này sẽ trở nên tự cao, tự đại và tự đắm chìm vào vòng hào quang bản thân tự tạo ra mà không để mắt đến những lời nói của người khác. Cứ như vậy, thất bại là điều dễ dàng.
Nhìn ở một góc độ khác, những người kiêu ngạo tuy có chỉ số IQ cao nhưng chỉ số EQ lại thấp, do đó khả năng thu phục lòng người kém. Trong Tam quốc diễn nghĩa, Dương Tu là một nhân tài kiệt xuất được Tào Tháo rất trọng dụng. Tuy nhiên chỉ vì thói kiêu ngạo, cậy tài, khoe tài, Tào Tháo cũng không dung nổi mà ban cho cái chết.
Ngoài ra, ngay cả khi người lãnh đạo có thể chịu được kẻ kiêu ngạo thì đồng nghiệp của họ cũng chưa chắc đã chịu được. Ví dụ như Hứa Du vì lập được công lớn trong trận chiến Quan Độ nên luôn tỏ thái độ ngạo mạn. Dù là bạn từ thuở thiếu thời với Tào Tháo nhưng chính thái độ kiêu ngạo đó khiến Hứa Chử, thuộc hạ dưới trướng Tào Tháo đã không thể chịu đựng được và tìm cách giết chết.
Lại có câu: Một người kiêu ngạo là khi họ không thèm che đậy sự khôn ngoan của mình.
Ở đời, giấu dốt là dại dột, giấu khôn là khôn ngoan. Con người cần học cách che đậy sự sắc sảo của bản thân. Tài năng và trí tuệ thực sự là biết những điều mà bản thân mình không biết, để từ đó không ngừng học hỏi và ngày càng tiến bộ. Nước chảy chỗ trũng, khi ta hạ tư thế xuống chỗ thấp nhất, tuy phúc chưa tới nhưng họa sẽ rời xa.
Trong thời đại này, nhiều người nóng vội thể hiện bản thân, khao khát được người khác công nhận. Vì vậy, khi vừa mới đạt một chút thành tựu đã vội dương dương tự đắc, coi thường người khác. Trong cuộc sống này, chỉ có những người có tài mà lặng lẽ, có công mà biết thận trọng, có thành tựu nhưng khiêm tốn thì mới là bậc đại tài thực sự.
2. Những người bình thường vì lười biếng mà thất bại
Trên đời này có rất nhiều người bình thường, lý do khiến họ không trở nên "đặc biệt" không phải vì họ không đủ tài năng mà vì họ thực sự lười biếng.
Trong thời đại ngày nay, hầu hết ai ai cũng mong muốn một cuộc sống như thế này: có nhiều tiền, chỗ làm việc gần nhà, quyền cao chức trọng nhưng trách nhiệm nhẹ nhàng; mong được ngủ đã đời rồi thức dậy, đếm tiền cho đến khi mỏi tay; cứ lễ Tết là có tiền thưởng, người ta tăng ca còn mình tăng lương, sống nhàn nhã đến cuối đời.
Đây là sự thoải mái mà bao người khao khát, nhiều người còn coi trạng thái sống này là mục tiêu. Tuy nhiên trên thực tế, đây là lười biếng, cũng được gọi là không làm mà hưởng.
Bạn nghĩ rằng đó là sự nghỉ ngơi nhưng thực tế đó là sự buồn chán. Trạng thái sống này làm hao mòn đi tính cách của bạn, làm tiêu tan hy vọng và khiến đầu óc bạn ngày càng rỗng tuếch, hạn hẹp. Khi bạn mất đi phương hướng, bạn hoang mang hơn về cuộc sống và sống vất vơ vất vưởng như một cái xác vô hồn.
Đây cũng là hiện trạng của những người tầm thường trên thế giới: họ thích nhàn hạ, lười làm việc và mơ tưởng về những điều mình mong muốn. Nhưng cuối cùng, họ thường chẳng đạt được gì.
Ngược lại, cũng có nhiều người bình thường nhưng chăm chỉ, tận tâm với công việc và tạo ra nhiều ra trị cho tập thể và xã hội. Từ đó, họ có được sự công nhận của tất cả mọi người.
Có một "quy tắc 10.000 giờ" nổi tiếng: 10.000 giờ luyện tập là điều kiện cần để bất kỳ ai cũng có thể từ một người bình thường trở thành bậc thầy. Để trở thành chuyên gia trong một lĩnh vực nào đó, bạn cần 10.000 giờ. Nếu bạn làm việc 8 giờ một ngày, 5 ngày một tuần, thì phải mất ít nhất 5 năm để trở thành chuyên gia trong một lĩnh vực. Điều khiến một thiên tài trở nên phi thường trong mắt mọi người không phải là tài năng vượt trội mà chính là sự nỗ lực không ngừng của họ.
Danh họa Leonardo da Vinci là một người như thế. Ông bắt đầu vẽ tranh bằng trứng từ khi còn rất nhỏ. Ngày qua ngày, năm này qua năm khác từ khổ luyện mà có được kỹ năng xuất chúng. Vì thế mà sau này, ông đã cho ra đời hoàng loạt bức họa nổi tiếng thế giới, một trong số đó là tuyệt tác "Mona Lisa" khiến cả thế giới ngã mũ thán phục.
Do đó, những người bình thường có thể tạo ra kỳ tích miễn là họ sẵn sàng bỏ công sức.
Ở một góc độ khác, nếu một người sẵn sàng dành thời gian, bỏ công sức để thực hiện một công việc hay khổ luyện một kỹ năng nào đó thì người đó chính là người phi thường trong những người bình thường.
Đây chính là sự khác biệt giữa tầm thường và bình thường: Chúng ta có thể bình thường, nhưng không thể tầm thường!
Người có tài sợ nhất sự kiêu ngạo, người kém tài sợ nhất sự lười biếng. "Kiêu căng" và "lười biếng" ở đây cũng phản ánh đức hạnh của một người. Vì vậy, suy cho cùng, không cần biết một người có tài năng hay không, chính "phẩm đức" của họ sẽ quyết định họ có thành công hay không!
CHO ĐI KHÔNG NHỚ, ĐƯỢC NHẬN KHÔNG QUÊN!
Sau khi áo gấm hồi hương, Hàn Tín về nơi quê cũ, nơi ông sinh sống thuở còn cơ hàn.
Ông gặp lại Phiến Mẫu, người đàn bà sống bằng nghề giặt đồ thuê năm nào.
Trong những ngày tháng cơ cực, ôm chí lớn mà chưa gặp thời, Hàn Tín thường xuyên được người đàn bà này cho ăn. Ông đem lòng cảm kích nói: Sau này được làm quan lớn, sẽ báo đáp ân tình.
Không ngờ, đến khi gặp lại thì Phiến Mẫu không còn nhớ Hàn Tín là ai. Bà chỉ nói: những người năm đó tôi cho cơm rất nhiều, quả thực không nhớ ra.
Sau cùng, Hàn Tín cảm tạ người đàn bà và ban ngàn vàng, giúp người đàn bà cả quãng đời còn lại không phải lo lắng thêm điều gì.
Chuyện ân tình ở đời, nghĩa lý chính là: người cho không nhớ, người nhận không quên.
Làm được như Hàn Tín - Phiến Mẫu, thật hiếm người vậy.
Hà Nghiệp
Xóa nhận xét
Bạn có chắc chắn muốn xóa nhận xét này không?
Hoàng Khánh
Xóa nhận xét
Bạn có chắc chắn muốn xóa nhận xét này không?
LÊ THANH TUÂNG
Xóa nhận xét
Bạn có chắc chắn muốn xóa nhận xét này không?