CHO ĐI KHÔNG NHỚ, ĐƯỢC NHẬN KHÔNG QUÊN!

Sau khi áo gấm hồi hương, Hàn Tín về nơi quê cũ, nơi ông sinh sống thuở còn cơ hàn.

Ông gặp lại Phiến Mẫu, người đàn bà sống bằng nghề giặt đồ thuê năm nào.

Trong những ngày tháng cơ cực, ôm chí lớn mà chưa gặp thời, Hàn Tín thường xuyên được người đàn bà này cho ăn. Ông đem lòng cảm kích nói: Sau này được làm quan lớn, sẽ báo đáp ân tình.

Không ngờ, đến khi gặp lại thì Phiến Mẫu không còn nhớ Hàn Tín là ai. Bà chỉ nói: những người năm đó tôi cho cơm rất nhiều, quả thực không nhớ ra.

Sau cùng, Hàn Tín cảm tạ người đàn bà và ban ngàn vàng, giúp người đàn bà cả quãng đời còn lại không phải lo lắng thêm điều gì.

Chuyện ân tình ở đời, nghĩa lý chính là: người cho không nhớ, người nhận không quên.

Làm được như Hàn Tín - Phiến Mẫu, thật hiếm người vậy.

image