Mình rất nghiện cảm giác được ngồi cạnh và lắng nghe chiếc người yêu kể những câu chuyện về gia đình, về tuổi thơ, về biến cố, về những nỗi đau, mất mát và tổn thương của ngày xưa cũ. Vì với mình, đó là cánh cửa duy nhất để bước vào và thấu hiểu tâm hồn người mình yêu thương.
Yêu một người thì dễ. Nhưng để thương một người thật trọn vẹn và sâu sắc thì đòi hỏi rất nhiều nỗ lực. Nỗ lực để thấu hiểu. Thấu hiểu để cảm thông, để nhẫn nại, để không phán xét và để yêu thương.
Một người có xu hướng ghen tuông và kiểm soát, hẳn đã lớn lên trong sự bắt ép, quản thúc thay cho việc nuôi dưỡng bằng sự tự do. Một người luôn bất an và cần ai đó bên mình, phải chăng là kết quả của một tuổi thơ thiếu sự chăm sóc, yêu thương và kề cạnh. Một người dễ dàng buông lời nói bén sắc gây tổn thương, có phải từ tận sâu bên trong, chính họ mới là kẻ đang thật sự bất ổn? Sự tử tế, biết điều và đồng cảm của một người hôm nay được đánh đổi bằng vô số những tổn thương trước đó.
Khi hiểu được quá khứ của một người, bạn sẽ không còn tuỳ tiện buông ra những câu nói “Có vậy thôi mà cũng sợ!”, “Có vậy thôi mà cũng không làm được!”, “Chuyện có gì đâu mà phải làm quá lên như vậy?”. Thay vào đó, bạn sẽ lùi lại một bước và đặt câu hỏi, vì sao đối phương lại cư xử và hành động như thế? Biến cố nào đã biến họ trở thành người như hôm nay? Sự cẩn trọng quá mức đó hay phản ứng thái quá kia, do đâu mà có? Để rồi điều chỉnh cách cư xử sao cho nhẹ nhàng, tinh tế hơn.
Đằng sau một người, luôn là rất nhiều câu chuyện, là những nỗi đau, là những tổn thương trong quá khứ. Những thứ được cất rất kỹ, chôn vào rất sâu bên trong. Những điều mà nếu không kiên nhẫn, không cố gắng thì bạn sẽ chẳng thể nào mà hiểu được.
Vậy nên, “cách đúng nhất để yêu một người là nhẹ nhàng dạo trong tâm hồn người đó cho đến khi bạn tìm thấy vết nứt, và sau đó nhẹ nhàng dùng tình yêu của bạn để lấp đầy vết nứt đó.

image