MÂY TRẮNG BAY
MÂY TRẮNG BAY

MÂY TRẮNG BAY

16 Các thành viên

⛰️Nơi cảnh giới "nhất tâm bất loạn"🏔️

🍵🍵Câu chuyện thứ nhất: Lên núi Hằng Sơn

Có một chàng trai trẻ rất thích núi Hằng Sơn, thích phong cảnh hùng vĩ tráng lệ và Tiên cảnh mây mù mờ ảo mê đắm lòng người nơi đây. Anh thề nhất định phải lên được núi Hằng Sơn. Lúc đầu, chàng trai tràn đầy tự tin, nhưng rồi, do thế núi càng lúc càng cao, càng lên càng dốc, sự tự tin của chàng phải đối mặt với khảo nghiệm khắc nghiệt.

Dần dần, những tạp niệm giống như thủy triều, xuất ra hết đợt này đến đợt khác, tạo nên từng đợt sóng trào. Những lời phàn nàn cũng thốt ra từ miệng chàng trai: “Bao giờ mới lên được đến nơi cơ chứ? Thật là mệt quá đi mất! Sao lại có ngọn núi dốc như thế cơ chứ?”

Sự hùng vĩ tráng lệ của Hằng Sơn dần rời xa cánh cửa trái tim anh. Mây khói bồng bềnh, lâu đài đình các thấp thoáng và cảnh đẹp như Tiên giới, từ từ biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Khi trong lòng tràn ngập những lời oán trách, cảnh tượng thù thắng kia cũng biến mất khỏi trái tim chàng trai. Thời khắc đó, anh chỉ có thể nhìn thấy sự bất mãn ở trong lòng, nhìn thấy sự vất vả của bản thân, nhìn thấy sự sợ hãi trước ngọn núi cao. Cứ như thế, chàng trai trẻ ngừng leo núi và lập tức quay đầu xuống núi. Những ý nghĩ tiêu cực trong tâm đã phá hủy tâm chí mạnh mẽ và lời thề của anh."

🍵🍵Câu chuyện thứ hai: Rõ ràng ngồi thiền ngay ngắn nhưng lại bị đánh

Nói về tạp niệm, có một câu chuyện nhỏ khiến mọi người phải suy ngẫm. Câu chuyện kể về một vị tăng nhân trẻ tuổi và một tiểu hòa thượng bảy tuổi. Hai người cùng đả tọa trong một phòng thiền. Tiểu hòa thượng còn đang ở tuổi ham chơi, căn bản ngồi không yên được.

Tiểu hòa thượng ngồi được một lát, liền bắt đầu nghiêng ngả, rồi nằm xuống ngủ thiếp đi. Tiểu hòa thượng chìm vào giấc mộng, miệng tự lẩm bẩm, nước dãi không ngừng chảy xuống. Tiếng ngáy của cậu lọt vào tai vị tăng nhân trẻ.

Vị tăng nhân trẻ nghe thấy tiếng ngáy của tiểu hòa thượng, chỉ khẽ liếc nhìn một cái, rồi tiếp tục giữ nguyên tư thế ngồi thiền ngay ngắn.

Lúc này, lão hòa thượng đẩy cửa phòng bước vào. Cánh cửa “cót” một tiếng vang lên. Tiểu hòa thượng nghe thấy, ngơ ngác ngồi dậy, dụi mắt, nhìn lão hòa thượng một cái rồi lại tiếp tục lăn ra ngủ.

Đột nhiên, có một âm thanh vang lên. Lão hòa thượng dùng thước đánh mạnh một cái vào vị tăng nhân trẻ. “Vút” một cái, đánh vào cánh tay của anh. Vị tăng nhân trẻ lập tức cảm thấy đau rát.

Vị tăng nhân trẻ nhìn tiểu hòa thượng đang ngủ, vẻ mặt đầy ủy khuất và khó hiểu hỏi lão hòa thượng: “Sư phụ! Con đang ngồi thiền nghiêm chỉnh ở đây, sao sư phụ lại đánh con, mà không đánh nó chứ?” Nói rồi, anh chỉ tay vào tiểu hòa thượng vẫn đang ngủ say.

Lão hòa thượng nói: “Đúng, người phải đánh là con!” Nói xong, lão hòa thượng lại đánh thêm một roi rất mạnh rồi nói: “Con nhìn cậu ấy ngủ xem. Rất chăm chú, một chút vọng niệm cũng không có! Còn con ngồi thiền ở đây, trong đầu toàn là vọng niệm vọng tưởng.” Vị tăng nhân trẻ tuổi bỗng nhiên bừng tỉnh, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.

Đúng vậy, tu hành không xét đến công phu bề mặt, không lấy hình thức bề ngoài làm tiêu chuẩn đo lường. Không phải nói là hôm nay đã ngồi thiền được bao lâu, đã đọc được bao nhiêu quyển kinh thư, thì có thể chứng minh cảnh giới cao bao nhiêu.

Có thể ngày qua ngày, động tác lặp đi lặp lại, nhưng trước sau vẫn bảo trì được tâm nguyện thuở ban đầu như pha lê trong suốt, thuần tịnh, thì đó mới là ở cảnh giới nhất tâm bất loạn.

image

Sống trên đời phải học cách cảm thông!

Ai cũng có cuộc sống của riêng mình
Đừng áp đặt cách nhìn lên người khác
Bạn làm sao hiểu những điều mất mát
Những tổn thương họ nếm trải trong đời.

Ai cũng muốn mình luôn được mỉm cười
Được bình yên nhìn trời xanh mây trắng
Nhưng cuộc sống là buồn vui chát đắng
Sau cơn mưa đâu nhất định cầu vồng?

Đã quen nhau thì hãy sống hết lòng
Biết cảm thông, yêu thương và chia sẻ
Đôi lúc cần bản thân mình mạnh mẽ
Vượt lên trên mọi gian khó đời thường.

Đừng vội vàng làm ai đó tổn thương
Vì hối hận có đôi khi đã muộn
Lời nói ra như nước kia đổ xuống
Chỉ người nghe còn giữ mãi trong lòng.

ARCK|ketnoicamxuc.com

image

KHÔNG BAO GIỜ BỎ CUỘC!
(Dù là ai cũng nên đọc 1 lần)

Ngày xưa, có một anh chàng tên là Kimana. Anh muốn lấy được tiên nữ làm vợ. Anh đã viết một bức thư gửi cho cha nàng - Chúa tể Mặt trời.

Kimana nhờ Thỏ: “Cậu gửi hộ ta bức thư này nhé?”. Thỏ nói: “Tôi không thể lên Trời”.

Kimana lại nhờ Linh dương. Anh hỏi: “Cậu gửi hộ ta bức thư này nhé?” Linh dương đáp: “Tôi không thể lên Trời”.

Kimana lại đi nhờ Chim ưng: “Cậu gửi hộ ta bức thư này nhé?”. Chim ưng trả lời: “Tôi chỉ bay được đến nửa đường, không lên đến Trời được”.

Lúc đó, Ếch đến và hỏi Kimana: “Tại sao cậu không tự mình đưa thư?”

Kimana trả lời: “Ta không thể!”

Ếch nói: “Vậy thì để tôi.”

Kimana cười: “Một con ếch thì làm sao đưa thư đến Trời được?”

Ếch trả lời: “Cái gì tôi cũng làm được. Chỉ cần cố gắng.”

Ếch sống cạnh một cái giếng. Hàng ngày, những tì nữ của Chúa tể Mặt trời đến đây lấy nước. Họ xuống trên một chiếc mạng mà Nhện dệt. Khi đã đầy bình họ trở về. Ếch ngậm bức thư trong miệng và nấp dưới giếng. Các cô gái người Trời đến múc nước và hát:

“Chúc chị một ngày tốt lành”.

Chúc em một ngày tốt lành”.

Khi họ thả bình xuống múc nước, Ếch liền nhảy vào một trong những chiếc bình. Các Tiên Nữ không hề hay biết, họ lại trở về Trời trên chiếc mạng nhện. Đến nơi, họ để những bình nước trong một căn phòng.

Lúc này Ếch chỉ còn một mình. Cậu nhảy ra khỏi bình và nhả bức thư trên ghế, rồi nấp vào một góc. Chúa tể Mặt trời đi uống nước liền thấy bức thư.

Người mở ra đọc: “Tôi, Kimana, một người trần gian, ước nguyện được thành thân với Tiên Nữ, con gái ngài.”

Chúa tể Mặt trời sửng sốt: “Sao có thể thế được?”

Ông tra hỏi các tì nữ.

“Có phải các ngươi đưa bức thư này tới đây?”

Các cô trả lời: “Không phải nô tì”

Ông liền đến gặp người vợ của mình là Nữ hoàng Mặt trăng, đọc cho bà nghe bức thư.

Nghe xong, bà nói: “Đừng hỏi thần! Người hãy hỏi chính con gái mình ấy!”

Chúa tể Mặt trời đến chỗ Tiên nữ, nàng nói với cha: “Để xem anh ta có thể đem đến đây một món quà cưới không.”

Vậy là Chúa tể Mặt trời viết lại một bức thư và để trên ghế. Khi ông đã đi khỏi, Ếch nhảy ra và ngậm lấy bức thư. Sau đó cậu trèo vào một cái bình rỗng.

Ngày hôm sau, các tì nữ đem bình xuống lấy nước, vừa đi vừa hát:

“Chúc chị một ngày tốt lành”.

Chúc em một ngày tốt lành”.

Họ vục bình xuống giếng và Ếch nhảy ra. Các cô gái không hề hay biết và tiếp tục công việc của mình.

Suy ngẫm: Nếu biết cố gắng
Ếch đưa bức thư cho Kimana, trong thư viết: “Ngươi có thể lấy con gái ta nếu như ngươi đem được lên đây một chiếc ví đựng tiền”.

Kamana thở dài: “Ta không thể làm được”.

Ếch lại bảo: “Vậy để tôi đưa hộ anh”.

Kimana cười “Cậu đã đưa thư lên Trời nhưng liệu có thể đưa lên đó cả ví tiền không?”

Ếch trả lời: “Cho dù là gì tôi cũng làm được. Chỉ tôi cần cố gắng.”

Kimana đưa cho Ếch một chiếc ví. Ếch ngậm ví trong miệng và đem xuống giếng, chờ đợi. Các cô gái nhà trời lại đến lấy nước.

“Chúc chị một ngày tốt lành”.

Chúc em một ngày tốt lành.”

Ếch nhảy vào một chiếc bình. Các Tiên Nữ lại về Trời trên chiếc mạng nhện. Đến nơi, họ để nước trong căn phòng. Ếch nhả ví tiền trên ghế, rồi nấp vào một góc.

Chúa tể Mặt trời đi uống nước và thấy chiếc ví. “Sao có thể thế được?”

Ông tra hỏi các tì nữ: “Có phải các ngươi đem tiền tới đây?”

Các cô trả lời: “Không phải nô tì”

Ông liền đến gặp người vợ của mình là Nữ hoàng Mặt trăng, đưa cho bà xem chiếc ví đựng tiền. Bà nói: “Đừng hỏi thần! Người hãy hỏi chính con gái mình ấy!”

Chúa tể Mặt trời lại đến chỗ Tiên nữ, nàng nói với cha: “Vậy hãy để xem anh ấy có thể đến và đem con đi không.”

Vậy là Chúa tể Mặt trời viết lại một bức thư và để trên ghế.

Ếch ngậm bức thư trong miệng. Sau đó cậu trèo vào một cái bình rỗng.

Ngày hôm sau, các cô gái lấy nước lại đưa cậu xuống trần gian. Ếch lại trở lại với cái giếng, còn các cô gái lấy nước về Trời. Ếch đem thư đến cho Kimana, Kimana đọc.

“Ngươi có thể cưới con gái ta nếu ngươi lên đây và đưa nó đi.”

Kimana nói, “Tôi không thể làm được.”

Ếch lại nói, “Vậy để tôi lên đó đưa cô ấy xuống cho cậu.”

Kimana cười: “Cậu đã đưa bức thư lên nhà Trời và đem lên đó một ví tiền. Nhưng liệu có thể đưa cô dâu về đây không?”

Ếch trả lời: “Cho dù là gì tôi cũng làm được. Chỉ cần tôi cố gắng.”

Ếch lại trở về giếng chờ các tì nữ đem bình xuống lấy nước.

Họ đem theo chú Ếch lên Trời. Ếch nhảy ra và nhổ vào tất cả vào các bình nước ở đó “tõm… tõm… tõm…”. Sau đó cậu ẩn mình trong một cái bình rỗng. Mọi người trong cung uống nước đó đều bị ốm.

Chúa tể Mặt trời liền gọi thầy pháp. Ông ta liền nói với Ngài:

“Người đã hứa gả con gái mình cho người trần gian, nhưng đến giờ cô ấy vẫn ở đây. Người trần đã gửi linh hồn quỷ dữ đến đây gây ra dịch bệnh. Linh hồn quỷ dữ đó đội lốt một con Ếch.”

Chúa tể Mặt trời liền kể cho vợ mình nghe. Nữ hoàng Mặt trăng nói, “Người đừng hỏi thần! Hãy đến hỏi con gái mình!”

Ngài liền đến gặp Tiên nữ. Nàng nói: “Vậy con sẽ đi”

Ngày hôm sau Tiên Nữ xuống trần với những các tì nữ.

Khi các cô gái múc nước, Ếch lại nhảy ra. Rồi các cô trở về Trời, để lại Tiên nữ ở đây.

Lúc này, Ếch nhảy ra và bảo: “Tôi sẽ đưa nàng đến với vị hôn phu của mình.”

Tiên Nữ cười. “Liệu một con Ếch có thể dẫn đường?”

Ếch nói: “Tôi đã đưa thư lên Trời, đã đem lên đó một ví tiền, và cũng đã đưa cô dâu về đây. Cho dù là gì, tôi cũng làm được. Chỉ cần tôi cố gắng.”

Tiên nữ liền nói: “Đây mới chính là người mà ta sẽ cưới.”

Nàng đưa Ếch lên Trời và lấy làm chồng. Họ sống với nhau đời đời kiếp kiếp. Còn anh chàng Kimana vẫn ngồi đó chờ đợi cô dâu của mình.

Nếu bạn nghĩ mình không thể, thì bạn sẽ không làm được. Nếu bạn nghĩ mình có thể, thì bạn sẽ làm được.

18/2/2023

image

Tôn Ngộ Không cứu cô nương nhảy sông, câu đầu tiên y nói không phải là "Cô có nghĩ tới người nhà mình không ?". Mà là "Cô nhất định đã phải chịu uất ức lớn lắm..."

Có rất nhiều người cho rằng Ngộ Không dã tính khó thuần, nhưng đều quên mất y đã nghe giảng dưới chân Bồ Đề Tổ Sư được 7 năm, còn bị Ngũ Hành Sơn đè 500 năm, mỗi ngày kẹt tại một nơi, nhìn hết nhân sinh, thế thái cuộc đời.

Một người như vậy nhưng không sinh hận mà biến tà tâm. Trái lại khi được thả ra y chỉ vô cùng vui vẻ, chẳng hận chẳng sầu, hết lòng hết sức nỗ lực, phù người có ơn đi lấy chân kinh.

Đến cuối cùng cái y hiểu ra chính là: Tự do là vô giá. Được tự do sống, làm những điều mình thích, mình muốn mới là ý nghĩa nhất. Còn danh vọng, tiền tài chỉ là vật ngoài thân.

Song có mấy ai giống như y, lại giác ngộ được, chân thành thuần lương đối đãi với đời...

#youthmemories

image

CHUYỆN KỂ RẰNG

Xưa có một hành khách bước đơn độc trên chặng đường xa. Khi đã quá mỏi mệt và kiệt quệ, anh nằm xuống và ngủ một giấc ngon lành trên thảm cỏ ven đường. Không lâu sau, một con rắn độc từ trong bụi cỏ chui ra và bò về phía người độc hành này.
Khi con rắn chuẩn bị cắn người khách đang ngủ, bỗng một người đi ngang qua đó, kịp thời đánh chết con rắn độc rồi đi tiếp. Người độc hành vẫn ngủ say sưa mà không hề biết chuyện gì đang diễn ra. Cho đến cuối cuộc đời, anh vẫn không hay biết rằng mình đang sống trong ân huệ của người qua đường vô danh thuở nọ...
Có thể vị khách độc hành không hề biết đến ơn cứu mạng ấy, và người qua đường cũng đã quên từ lâu, nhưng sự tình này đều ghi dấu trong Trời Đất.
Lại cũng có chuyện như thế này:
Một hôm, người chồng trở về nhà. Lúc đó trời đã khuya lắm rồi, nhưng chiếc đèn bên hiên nhà vẫn sáng rực, chiếu rọi một đoạn đường phía ngoài ngôi nhà. Anh cho rằng vợ mình ngủ quên, định bụng vào trong nhà tắt đèn, nhưng không ngờ lại bị vợ cản lại. Anh chưa kịp hỏi nguyên do thì chị vợ đã chỉ tay ra ngoài cửa sổ cho chồng nhìn.
Ven đường bên ngoài cửa sổ là một chiếc xe ba bánh chở đầy rác. Ngay cạnh đó, một cặp vợ chồng đang ngồi nghỉ dưới ánh đèn ấm áp bên hiên nhà. Họ vừa nói vừa cười, và cùng nhau ăn chút gì đó để lót dạ đêm khuya.
Nhìn thấy cặp vợ chồng ấy đang chuyện trò vui vẻ dưới ánh đèn, cả anh và vợ đưa mắt nhìn nhau rồi nhẹ nhàng rút lui. Có lẽ hai vợ chồng người thu gom rác ấy sẽ vĩnh viễn không biết rằng, ở đâu đó trong thành phố này, có một ngọn đèn vẫn hàng đêm vì họ mà thắp sáng.
Và bạn thấy đấy, có những sự giúp đỡ diễn ra trong âm thầm và lặng lẽ. Vậy cớ sao cứ phải đợi đến khi mắt thấy, tai nghe rồi chúng ta mới biết ơn trong lòng?
Bởi vì, có những “cho đi” không bao giờ mong chờ bạn đền đáp. Có những “giúp đỡ” không bao giờ chờ bạn nói “Cảm ơn!”
Vì vậy, hãy cứ biết ơn cuộc đời này và hãy dùng lòng cảm ơn để đối đãi với tất cả mọi người xung quanh bạn.
Và đừng quên rằng:
- Không biết trân quý, có núi tiền cũng chẳng thể vui tươi.
- Không biết khoan dung, có bạn bè rồi cũng rời ra.
- Không biết cảm ơn, có tài giỏi cũng chẳng thể thành công.
- Không biết hành động, có thông minh cũng chẳng thể viên dung.
- Không biết hợp tác, có làm việc chăm chỉ cũng không thành đại sự.
- Không biết tiết kiệm, có kiếm nhiều tiền cũng không thể phú quý.
- Không biết thỏa mãn, có nhiều tiền cũng không thể hạnh phúc.
- Không biết dưỡng thân, có trị liệu cũng chẳng thể trường thọ.
Hãy nhớ:
- Có một thứ không thể lợi dụng: Đó chính là thiện lương.
- Có một thứ không thể gian dối: Đó chính là tình cảm.
- Có một thứ không thể lừa gạt: Đó chính là sự chân thành.
- Có một thứ không thể thiếu: Đó chính là bạn bè.

Vạn Điều Hay ST

image