Người đàn bà chớm sang tuổi năm mươi
Chẳng khoe sắc như hoa cười trong gió
Nhưng vẫn khiến nao lòng ai như thể
Thuở dại khờ đem thương mến gửi trao…
Đàn bà năm mươi chẳng quá đỗi xuyến xao
Trước câu nói ngọt ngào ai gửi tặng
Đôi mắt vẫn như hồ thu lặng sóng
Giữ tâm mình phẳng lặng… sống bình yên.
Đàn bà năm mươi… thả hết những ưu phiền
Buông tất cả để an nhiên bình thản
Dẫu cuộc đời đi qua bao mưa nắng
Vẫn mở lòng nhân ái với bao dung…
Đàn bà năm mươi ai biết sợ gì không?
Sợ ánh mắt ngập ngừng như biết nói
Sợ ai khiến má đỏ bừng bước vội
Sợ ngượng ngùng bối rối trước “người dưng”
Đàn bà năm mươi trải bão táp gió giông
Chỉ sợ phút yếu lòng tim khờ dại
Trót yêu thương ai rồi… yêu thương mãi
Trọn một đời… tim chẳng nỡ quên ai…
Đàn bà năm mươi như ánh nắng ban mai
Như cây toả bóng cho đời tươi mát
Như giọt mưa Xuân cho cây xanh trái ngọt
Như ngọn lửa hồng đem sưởi ấm đời ai…
NGƯỜI ĐÀN BÀ BƯỚC SANG TUỔI 50.