CẦN LOẠl BỎ NỌC ĐỘC KHỎl CƠ THỂ !
Vừa qua, sự kiện Bộ Văn hóa tôn vinh 50 tác phẩm nghệ thuật-Do vô tình hay hữu ý mà đã để lọt một “sản phẩm tật nguyền” cực kỳ nguy hại. Đó là tiểu thuyết “nỗi buồn chiến tranh của Bảo Ninh. Điều đáng nói là sản phẩm này đã từng bị thu hồi gần 30 năm trước nhưng đến năm 2018 lại được đưa vào sách giáo khoa(?!)
Phải khẳng định rằng, đây là một cuốn sách hết sức nguy hiểm như một thứ nọc độc mà bất kỳ ai bị tiêm nhiễm cũng trở nên tiêu cực. Tác giả cuốn sách “nỗi buồn chiến tranh” dùng lăng kính của một kẻ tâm thần phân liệt- bất mãn, chán đời- thậm chí bịa ra những điều không có thật mà chính những đồng đội cùng đơn vị với tác giả đã phải phẫn nộ lên tiếng vì điều này(!)
“Người làm sao thì của chiêm bao làm vậy”. Đó là câu tục ngữ ngàn đời nay của dân tộc Việt Nam. Ý nói không thể có một sản phẩm lành mạnh nếu người làm ra nó tiêu cực.
Trớ trêu thay, với một mớ chứ nghĩa chắp vá miêu tả lại sau cuộc chiến như một kẻ “tâm thần phân liệt” lại hết lần này được giải thưởng đến lượt khác được tôn vinh(?!)
Nguy hiểm nhất là quan điểm chính trị và tư tưởng của tác giả lại đi ngược với truyền thống quý báu của dân tộc cũng như đường lối của đảng và nhà nước ta. Đó là truyền thống “Thương người như thể thương thân”;”Bầu ơi thương lấy bí cùng/ Tuy là khác giống nhưng chung một giàn”;”Lời nói không mất tiền mua lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”. Đường lối cách mạng của đảng và nhà nước ta trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước là thực hiện “Đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào/Tiến lên chiến sĩ đồng bào/Bắc Nam sum họp xuân nào vui hơn”. Thế mà tác giả cuốn sách tật nguyền này lại cho rằng đó là cuộc “nội chiến”. Lại có kẻ trích dẫn câu văn cố Tổng bí thư Lê Duẩn trong một tài liệu mà ông đã phân tích rất rõ ràng, nhưng họ cắt xén- chỉ để lại chi tiết “mang yếu tố có tính chất nội chiến” để cho rằng đó là quan điểm của vị lãnh tụ (?!)
Nguy hiểm nhất cái gọi là “tác phẩm văn học” mang nhiều mầm mống nọc độc như trên lại được tuyển chọn để đưa vào sách giáo khoa Trung học phổ thông để dạy cho học sinh. Thế thì họ muốn dạy cho học sinh những điều gì trong đó? Nếu không phải là tiêm nhiễm những nọc độc cho thế hệ trẻ thì họ “tẩy trắng” cuộc xâm lược của ngoại bang cũng như “Đánh bùn sang ao” lập lờ trắng đen giữa bên chính nghĩa của cuộc Vệ quốc vĩ đại với kẻ xâm lược (?!)
Chưa nói đến những chuyện dung tục, trần trụi mà tác giả cuốn sách đã viết lại được người chọn đưa vào sách giáo khoa để dạy cho học sinh(?!)
Rồi đây công tác chính trị tư tưởng trong quân đội sẽ ra sao khi thế hệ trẻ bị “tiêm nhiễm nọc độc” của nỗi buồn chiến tranh? Những người làm cha làm mẹ sẽ dặn dò gì đối với con mình khi nhập ngũ khi không còn lý tưởng gì nữa?(Như lời cha của tác giả bày cho con khôn vặt, khôn lỏi- trốn tránh trách nhiệm…)
7/12/2025,Luật gia TRẦN THÚC HOÀNG



