Thứ ba, 20/7/2021, 12:14 (GMT+7)
Nhân lúc cả nhà đi vắng, tôi mở nhạc buồn và lôi rượu ra uống, gần hết chai vẫn không say. Tôi đau khổ mà chưa thể tìm ra hướng đi cho cuộc đời mình.
Tôi dốc thêm vài chén nữa, cay và đắng hòa quyện, tôi bắt đầu thấy lâng lâng như trên mây trên gió. Từ sâu thẳm cõi lòng, tôi bao biện, uốnh để quên sự đời và tủi phận mà định mệnh đã gắn chặt vào số kiếp mình. Tôi trách phận, than đời, muốn hủy hoại thân thể cho nhanh đến với thế giới bên kia. Thế nhưng tâm can tôi còn tình người, con cái chưa trưởng thành, rồi họ hàng, bạn bè, anh em, làng xóm đã tin tưởng vào tôi như tôi tin tưởng vào mối tình của mình vậy.
Cũng tại tôi tin tưởng quá, tin vào tình yêu anh dành cho tôi cũng như tôi dành cho anh. Tôi tin anh tử tế với mình, rằng anh có học hành và hiểu biết cao siêu để bản lĩnh ứng phó với những hủ tục xưa nay, hủ tục không thành văn nhưng đã ăn sâu vào tâm thức của nhiều người và tồn tại ngay giữa thời đại này. Tôi tự hỏi mình đã cư xử anh thế nào mà anh lại đối xử với tôi như vậy. Hơn 20 năm tôi bị anh lợi dụng lòng tin yêu, thế mà còn tự hào và bênh anh mỗi khi ai đó nhắc tôi cảnh giác. Để bây giờ tuổi đã có, lại ốm đau bệnh tật, anh giấu tôi có một gia đình khác.
Thủy chung, son sắt, tin tưởng tuyệt đối là công thức ngu xuẩn nhất mà đến giờ tôi mới thấu hiểu và phải trả giá. Tôi đau đến nỗi không thể tả, uốt nghẹn, mặt đờ đẫn, tái mét, may còn le lói chút tiềm thức về con cái nên đã không quá dại. Hai con gái là cái cớ của sự tồn tại tạm thời trong tôi. Khi về nhà, may mà các con không hay biết chuyện gì bởi tôi đã cố giấu sự thật. Trước mặt con, tôi là diễn viên, chúng hoàn toàn không để ý, không hề hay biết hiện trạng của mẹ chúng.
Uống rượu quả thật có nhiều tác dụng, giúp tôi quên đi nỗi khổ đau và hoàn cảnh hiện tại. Kể ra tôi cũng là người có trách nhiệm, đáng được khen ngợi. Hai con gái tôi chưa ổn định công ăn việc làm vì dịch bệnh, chưa có gia đình riêng. Nhà tôi chưa có, đang ở nhà thuê, không có tiền để mua. Tôi là kẻ rất nặng tình, vì thương con mà chưa biết phải quyết định như nào cho cuộc sống của mình. Chiều tối, tôi đi đứng liêu siêu nhờ rượu, nhờ nỗi đau, rồi lại tiếp tục những công việc nội trợ hàng ngày. Giờ tôi chỉ ước cho con có một ngôi nhà nhỏ để cuộc sống bớt khổ.
Trên đời này, đã là con người không thể thoát khỏi nỗi đau dù ít dù nhiều. Có điều tôi cảm nhận sâu sắc nỗi đau khổ của mình mới là nỗi đau lớn nhất, bất lực và giằng xé. Xin hãy làm giảm nỗi đau giúp tôi để tôi có thể sở hữu hai từ "tồn tại".
Loan
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc