Nàng nhìn mặt trăng, trong lòng chua xót. Rất lâu rất lâu ngày trước nàng còn có quyền ước mơ, bây giờ thì không thể.
Ánh trăng có gì? Không có gì cả, nhưng ít ra khi nhìn nó nàng vẫn có thể lưu giữ tâm tình của mình.
Thời đại này cắn nuốt tất cả, kể cả ước mơ. Người có thể nhìn trăng để than khóc, để ưu tư, là tầng lớp trên. Còn nàng thì không phải.
.
Nàng xuyên không, rất lâu rồi thì phải. Ba năm, năm năm gì đấy, nàng không nhớ rõ. Nàng từng hy vọng mình có thể trở về nhưng thêm một ngày, hy vọng của nàng như tro tàn, rơi vào tuyệt vọng.
Sự thấp hèn đến quằn quại trong thân phận của nàng đã mài nàng, mài cả linh hồn nàng trở nên quắt lại.
Nàng không biết chữ, nàng không xinh đẹp, thứ nàng nắm giữ còn không phải là vận mệnh của mình. Thứ duy nhất nàng có thể làm được là cho bản thân thức muộn hơn mọi người một chút, nhìn trăng từ mảnh sân bé tẹo này mà nhớ lại kí ức của đời sống bình yên kia.
Nàng tên Hoàng Minh Thùy. Nàng phải nhớ được cái tên này, mỗi ngày khi đêm xuống nàng mới có thể vực dậy nỗi nhớ của mình, thân phận của mình. Nàng từng là một cô gái rực rỡ tuổi trẻ, nàng từng có ước mơ, nàng từng có hy vọng.
Ở nơi này, ngay cả cơ sở để ước mơ nàng cũng không có.
Ở nơi này, nàng chỉ là một con hầu tên A Lục. Còn có A Nhất, A Nhị... nàng là A Lục, một số phận không đáng tính, không đáng kể, thậm chí tồn tại hay không cũng chẳng mảy may ảnh hưởng thế cuộc.
Nhưng, nàng muốn sống.
...
Nàng không dám nhận những công việc nhẹ nhàng, việc nào không ai làm nàng sẽ làm.
Chỉ có như thế nàng mới có thể được giữ lại. Bởi cả tướng phủ này chỉ có mình nàng tình nguyện làm việc nặng. Bởi vì nàng có giá trị, người ta có thể chà đạp nàng, chỉ như thế nàng mới có cơm ăn áo mặc.
Từ một cô con gái nhà giàu của hiện đại phồn hoa, thế cuộc đã lăn lộn nàng đến mức không còn giới hạn cho sự chịu đựng.
A Lục bị chìm trong sự vần vò của thời đại, nàng không buông xuôi. Chẳng qua có vùng vẫy cũng vẫn chìm xuống mà thôi.
Điều nực cười là, cùng là phận xuyên không, người kia lại sống trong phong quang vô hạn. Và phong quang vô hạn ấy lại muốn ép nàng cũng giống như cô ấy, hãy đứng lên và tranh đoạt công bằng đi.
Nàng rất muốn cười phá lên nhưng thân phận của nàng không đủ, nàng giả ngu, vờ như mình không hiểu.
Người kia mang thân phận cao quý, người kia là trân châu bảo ngọc trong tay của vị đó, người kia có đủ khả năng để rũ bùn.
Nàng thì không.
Người kia xinh đẹp đến lộng lẫy. Khói bụi nhân gian không vấu bẩn cô ấy, gìn giữ thiên chân và công bằng rực rỡ của thời đại.
Nàng thì không.
Người kia nói cười là phóng khoáng, giao thiệp nhiều là nữ hán tử, phá vỡ quy tắc là tự do.
Nàng thì không.
Sự phân bố giai cấp đến nghiệt ngã ấy hun đúc nàng trở thành một người chỉ có cái mạng để giữ.
Đôi lúc nàng tỉnh dậy, nước mắt đầy mặt khi nhớ đến hôn lễ của mình, nhớ đến cuộc sống vợ chồng của mình, nhớ đến cha mẹ của mình. Nhưng nàng rất nhanh đã xóa sạch những điều đó. Nàng gom những kí ức ấy thành một cái hòm không thể mở. Bởi chỉ cần mở ra, nàng sẽ trượt dài trong bại hoại. Nàng sẽ phá hủy chính mình bởi nhung nhớ cố hương.
Ngoại lệ duy nhất là ánh trăng.
Bởi nàng cần một thứ để tin mình vẫn còn là người, mình vẫn có quyền để suy nghĩ.
- A Lục: Đề truyện -