THÓI ĐỜI...

Ta dần thấm cái thói đời giả dối
Cõi nhân gian đầy rẫy những mập mờ
Ai cũng trách cuộc đời đầy vị đắng
Và ngọt ngào chỉ có ở trong thơ.

Lời thô thật đôi khi chưa hẳn xấu
Nói điều hay chắc tử tế đâu nào?
Thứ duy nhất ở trên đời vô giá
Là tình người mà bạn đã gửi trao.

Ngày đối diện với nỗi đau xuyên thấu
Bất lực nhìn năm tháng đã đi qua
Chẳng thấy bóng anh em trên bàn nhậu
Chỉ vợ hiền ở lại, chẳng rời xa.

Ta không dám dạy đời ai hết cả
Bởi bản thân chưa đủ đức đủ tài
Nhưng ta biết một điều không xa lạ
Nhân quả chưa từng bỏ sót bất kỳ ai.

Đời chỉ ước cho lòng người nhân hậu
Thế giới hòa bình, không có chiến tranh
Không nước mắt cùng niềm đau ẩn giấu
Chỉ có yêu thương cùng với sự chân thành.

Ta chỉ ở trên trần gian một thuở
Hay biết gì kiếp trước, kiếp sau đâu?
Tiền bạc cũng chẳng mang đi được nữa
Sao phải hận thù, ganh ghét nhau?

Ngồi ngẫm nghĩ về những gì được mất
Rồi sẽ đều như cát bụi thôi mà
Chẳng có gì là vĩnh hằng to tát
Tấm thân này rồi cũng hóa thành ma.

Thứ tồn tại ở trên đời, duy nhất
Là tiếng thơm, là đạo đức làm người
Bởi trăm vạn ngàn ngày sau còn nhắc
Tử tế là điều cần có ở muôn nơi...!

image