Có những lúc…thấy lòng mình mệt mỏi
Muốn dựa vào bờ vai nhỏ của ai
Một vòng tay ôm trọn những hao gầy
Nhưng chợt hiểu không thể nào...không thể

Có những lúc…tưởng rằng mình có thể
Mở rộng lòng chia sẻ hết tâm tư
Để bao nhiêu âu lo của muộn phiền
Sẽ tan vào hư vô và lặng lẽ

Có những lúc…ngồi một mình đơn lẻ
Góc khuất buồn hờn lẫy thấy chênh chao
Thì ra mình…cũng ngốc nghếch thế sao
Cũng khờ khạo để niềm tin chan chứa...

Cũng có lúc con tim như thắp lửa
Nhóm nhen dần bao khát vọng hồi sinh
Rồi nhận ra cô ngốc chính là mình
Chuốc sầu muộn giữa muôn trùng giông tố

Cũng có lúc buông mình theo phận số
Mặc cho đời...mùa lá đổ chênh chao
Chiều nghiêng buồn trong lặng lẽ hư hao
Và chợt hiểu...đời phù vân đến vậy...

image