Tôi đã tìm thấy bình yên sau những ngày giông bão, tôi đã thấy nụ cười khi ấy dần trở lại.
Chỉ xin, người đừng tìm tôi nữa, đừng làm xáo trộn cuộc sống khó khăn lắm tôi mới có, chuyện chúng ta đã là quá khứ, thôi thì hãy để quá khứ ngủ yên, hãy để một câu chuyện cơn mưa rào ngày ấy trở thành một kỷ niệm đẹp, đừng để một chút hiếu kỳ đánh đổi tất cả.
Tôi bình yên rồi, cũng mong ai đó đừng lục lọi nữa những ngày xưa cũ ấy, vết thương vốn dĩ đã liền sẹo đừng cắt cứa nữa làm gì thêm đau. Hãy xem tôi như chưa từng tồn tại, đoá hoa dại thuở nào đã bị gió sương vùi lấp.
Nếu có thương tôi xin đừng đến gần tôi nữa, bởi hai đường thẳng song song làm gì có chung một điểm dừng.