Chưa một lần con viết thơ về Mẹ 
Cũng chưa từng đặt bút nghĩ về Cha 
Bởi lời thơ dù sâu lắng mượt mà 
Cũng không thể tả đầy ân nghĩa được 
Hãy ví cha như những nguồn sống nước 
Và coi mẹ là không khí trời xanh 
Gửi cho con tất cả những ngọt lành 
Mong con ấu mau trưởng thành khôn lớn 
Tình cha lắm chưa một lần sóng gợn 
Nghĩa mẹ đầy cũng chẳng chút mưa gào 
Ân nghĩa nặng tận biển thẳm trời cao 
Mà không thể bút nào ghi thấu nổi. 
Vai mẹ gầy mồ hôi còn thấm gối 
Tóc cha già vẫn phủ nắng màu sương 
Chỉ mong con luôn vẹn lối êm đường 
Không lạc bước giữa phong trần góc bể 
Tình cha đó cao vời vợi là thế 
Nghĩa mẹ đây sao có thể sâu bằng? 
Như biển thẳm không thể thấu trời xanh 
Mà ngòi bút tả thành “chân lý” được? 
Đã là con đừng để mi mẹ ướt 
Cũng chớ làm tổn hại đến lòng cha 
Rồi mai đây ai cũng sẽ tuổi già 
Tình cha mẹ vẫn mãi là "vĩnh cửu"!
			
			
			
			
			
			
Phạm Thảo
Delete Comment
Are you sure that you want to delete this comment ?
Trần Sơn
Delete Comment
Are you sure that you want to delete this comment ?
Nguyễn Hồng
Delete Comment
Are you sure that you want to delete this comment ?