Ta phải biết tự thương mình em ạ 
Mãi lo toan vất vả cả một đời 
Có bao giờ em được chút thảnh thơi 
Như đúng nghĩa của cuộc đời mang lại? 
 
Thanh xuân kia đâu có còn trẻ mãi 
Dòng thời gian chẳng quay lại bao giờ 
Trao cho người hết cả tuổi mộng mơ 
Chỉ nhận được nỗi hững hờ mặn đắng. 
 
Biết thương mình mới mong đời phẳng lặng 
Giữa thế gian mưa nắng vốn thất thường 
Đừng vội vàng trao hết cả yêu thương 
Hãy giữ lại một đoạn đường cần tránh. 
 
Nhớ em nhé biết giữ mình khi lạnh 
Biết quấn khăn khi gió đã trở mùa 
Chuẩn bị ô khi dãi nắng dầm mưa 
Tự chăm sóc hay vui đùa  mua sắm… 
 
Tiền của mình tự làm ra thích lắm 
Chẳng cần ai la mắng khi tiêu sài 
Biết lắng nghe dù mình đúng hay sai 
Nếu phận số đã an bài - mặc kệ. 
 
Đời của mình đâu có ai thay thế 
Phải thương mình trước nhé - mới thương ai.